CŨ MỚI 4

Trần Uyên: “Chúng tôi là bạn trai bạn gái.”

Hạ Dĩnh: “Đã chia tay, anh ta gây phiền hà.”

Hà Ức Triều cười cười: “Chậc, chia tay còn dây dưa làm phiền người ta thì không hay đâu.”

Trần Uyên trừng mắt nhìn người đàn ông nhiều chuyện này: “Không liên quan gì đến anh.”

Hạ Dĩnh nhìn sang, lần trước trong thang máy cô đã thấy người này rất cao, bây giờ đứng cạnh Trần Uyên thì điều đó càng rõ rệt. Trần Uyên cao 1.75m, so với bạn bè cùng lứa tuổi ở phương nam cũng được xem là cao, nhưng so với người này lại thấp hơn nửa đầu. Thảo nào đêm đó cô có thể bị người đó ôm kín vào lòng. Thật lạ, da thịt gần kề, vượt quá khoảng cách an toàn xã giao thông thường nhưng lại là một việc bình thường.

Đàn ông qua 30 tuổi mà có thể giữ vẻ thoải mái trẻ trung, mép tóc còn nguyên, lại là người đàn ông chính hiệu là điều vô cùng hiếm thấy. Ví dụ như Trần Uyên có thể được xem là đẹp trai trong bạn bè cùng tuổi. Nhưng khi anh ta đứng cạnh một người đàn ông đẹp trai đúng nghĩa thì lại tương phản khủng khiếp.

Hạ Dĩnh trước đây không nghĩ vậy, dù sao thì người cô thích là người tỏa sáng nhất trong đám đông, có khuyết điểm cũng vẫn sáng. Nhưng bây giờ, bộ kính lọc tình yêu hoàn toàn biến mất. Hai người phụ nữ chém giết, anh ta nấp ở phía sau hưởng lợi, mặt vô tội nói “Tôi không làm gì sai, đừng liên lụy tôi”, thật kinh tởm.

Hạ Dĩnh đi tới bên cạnh người đàn ông kia nói: “Tôi quen anh ấy.”

Là chủ sở hữu bất động sản mỗi năm nộp phí quản lý đúng hạn, cô thức thời tránh ra sau người đàn ông kia. Cô cũng không nhắc đến nghề nghiệp của người đàn ông kia, sợ Trần Uyên sau này tìm tới gây chuyện. Tuy Trần Uyên không phải lưu manh nhưng cô đang tức giận nên cố ý dự phòng anh ta có ác ý.

Trần Uyên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, bạn Hạ Dĩnh? Sao trước kia mình chưa từng gặp. Anh không băn khoăn về điều này, nhìn bạn gái: “Chúng ta đừng ầm ĩ nữa có được không? Hôm trước mẹ anh đã điện thoại cho cô em, chuyện hôm đó bà cũng hối hận.”

Hạ Dĩnh ngẩng lên, kinh ngạc: “Sao lại quấy rầy cô tôi?”

Trần Uyên bất ngờ vì phản ứng của cô lại mạnh mẽ đến vậy. Mẹ anh liên hệ với người lớn bên nhà cô đã rất rộng lượng rồi.

Tính cách Hạ Dĩnh vốn kiềm chế đã nổi bùng lên: “Tôi là ăn mày à? Nhìn sắc mặt mấy người để có cơm ăn sao?”

Người xung quanh có liên quan đến tôi cũng phải nhìn sắc mặt mấy người?

Trần Uyên: “Có thể em hiểu lầm rồi. Mẹ anh chỉ muốn em đổi qua công việc nhàn hơn, anh cũng không muốn em quá mệt mỏi.”

Hạ Dĩnh cười lạnh lùng: “Anh hâm mộ vợ của bạn anh thì có thể để cạy góc tường nhà anh ta, giành lấy về mà hầu hạ anh.”

“Em có ý gì?”

Hạ Dĩnh: “Chúng ta đã chia tay. Tôi dẫm phải hố phân sao? Rút chân ra còn dính phân? Anh đừng nổi điên nữa được chứ?”

Sắc mặt Trần Uyên rất khó coi, những lời này làm anh ta vô cùng khó xử.

Hạ Dĩnh cảm thấy buồn cười, Trần Uyên cực kỳ sĩ diện, mà trên thế giới, người duy nhất cô bận tâm chính là cô của mình. Ba năm yêu đương vô ích không nói, bất kể là có phải cố ý hay không nhưng hai người đều biết cách chọc vào chỗ đau của nhau một cách chính xác, ác độc.

Trần Uyên tức giận, Hạ Dĩnh lại tránh sau lưng người đàn ông kia, không muốn nói chuyện. Anh suy nghĩ, tâm trạng hai người đều không tốt, lại có người ngoài ở đây, không phải lúc thích hợp để nói chuyện. Trần Uyên cố kiềm nén: “Bây giờ anh không muốn nói với em nữa, em nên tự ngẫm lại.”

Cuối cùng nhìn đàn ông đứng chắn ở giữa rồi mới quay người rời đi.

Hạ Dĩnh im lặng đứng yên. Khi cảm xúc cô bình tĩnh lại thì mới nhận ra anh chàng đẹp trai của bên quản lý bất động sản chưa rời đi.

Đêm thang máy hỏng, cô mặc một chiếc áo hoodie cũ, đầu chưa gội, người toàn mùi rượu. Hôm nay cô ăn mặc chỉn chu, trang điểm đàng hoàng thì lại mắng chửi, cãi cọ với người khác như người đàn bà đanh đá. Hai trạng thái đều không phải là cô lúc bình thường.

Hạ Dĩnh trước kia là một con nhím, sau này tuổi lớn dần lên, cô hiểu điều đó không tốt. Cứng rắn chưa chắc mạnh mẽ, yếu thế chưa hẳn là nhu nhược, nhất là một phụ nữ. Chỉ cần có thể trèo lên càng cao, đạt được mục tiêu thì cô đều có thể làm được, dần dần cô trở nên mềm mỏng, nhẹ nhàng, luôn chú ý hình tượng.

Hạ Dĩnh dùng hai giây khôi phục tâm trạng, người này chỉ là người quản lý bất động sản, không liên quan gì đến công việc hay cuộc sống của cô.

“Chuyện hôm nay anh không được nói với ai khác.”

“Được, không nói.”

Hai người đối mặt nhau, Hà Ức Triều đón nhận ánh mắt cô, hỏi lại: “Vậy là họ muốn dùng tiền mua đứt cô?”

Hạ Dĩnh cười khẽ một tiếng: “Gì gọi là mua đứt? Không hẳn thế, trước kia họ cho tôi thấy họ giàu có thế nào, rồi xem xét để tôi chia tay với con trai họ. Bây giờ thì họ cho tôi thấy họ giàu thế nào, rồi xem xét cho tôi làm người hầu hạ phục vụ họ.”

Sau trò hề này, cô không còn hình tượng gì, Hạ Dĩnh “vò mẻ chẳng sợ nứt”. Cô cũng không cho phép người đứng xem điểm tô hình tượng họ cho đẹp đẽ!

Gì mà mua đứt? Đây rõ là chuyên gia tính toán!

Hà Ức Triều suy nghĩ, không lên án hay đồng tình, đây là những điều cô không cần, anh bình thản nói: “Vậy thì tầm mắt cô hơi kém.”

“Có lẽ do có quá nhiều tên khốn.”

Hạ Dĩnh cũng không định lên lầu mà quay đầu đi ra ngoài. Cô chưa biết nên đối mặt với cô Hạ Hân Vinh thế nào.

Hà Ức Triều lại hỏi: “Cô không sợ anh ta ở bên ngoài chờ cô sao?

Hạ Dĩnh dừng bước, nhìn người vừa lên tiếng.

Hà Ức Triều nói: “Tôi có thể đi cùng cô.”

Hạ Dĩnh không bận tâm, dịch vụ của quản lý bất động sản tốt đến mức này hay là trạng thái của cô bây giờ thực sự rất tệ.

“Không cần, việc ban nãy cảm ơn anh.” Hạ Dĩnh quay người đi về phía bãi đỗ xe.

Hạ Dĩnh ngồi trên xe. Vậy là cô Vinh đã sớm biết hai người chia tay nhưng ra vẻ không biết.

Năm Hạ Dĩnh 3 tuổi, cha cô tái hôn, mẹ kế dẫn theo một cô con gái lớn hơn cô 1 tuổi đến.

Sau đó thì hai người nhanh chóng sinh thêm hai đứa em trai.

Tính cách cô cứng rắn, xấu tính, trở thành người xếp vị trí chót trong gia đình.

Con nít 3-4 đến chó còn tránh xa, hai đứa em trai mỗi ngày bắt được giun, sâu lông, kiến đều bỏ vào bát cơm của cô, mỗi ngày diễn ra cảnh Hạ Dĩnh đánh em trai, sau đó bị người lớn đánh lại.

Đến khi cô lớn hơn, hai người lớn trong nhà không muốn cho cô đi học, nói con gái học nhiều vô ích, ở nhà phụ việc nhà, chăm em trai. Trong giai đoạn phổ cập giáo dục 9 năm, học sinh không đi học thì nhà trường cử giáo viên đến nhà thăm hỏi. Cũng giống như những cô bé gái khác, cô cũng bị cha mẹ bắt nói mình không thích đi học, học không giỏi nên không muốn học nữa. Dù sao thì bản thân học sinh không muốn học thì giáo viên cũng không muốn tự chuốc thêm phiền.

Hạ Dĩnh cứng đầu nói với giáo viên, chính bọn họ không cho em đi học!

Cả nhà kinh ngạc sững sờ.

Trường cấp 2 trong làng không tốt, trong huyện có một trường cấp 2 tốt, phải thi vào. Cô mượn giáo viên tiểu học 5 đồng tiền xe, lén cầm hộ khẩu chạy đến thi, khi về lại bị đánh cho một trận.

Sau khi tốt nghiệp cấp 2, trường cấp 3 trong thành phố hứa sẽ miễn học phí và các khoản phí khác cho cô nhưng vẫn không được. Không cần học phí nhưng vẫn cần có chi phí sinh hoạt chứ? Học đại học cũng cần có tiền, không bằng về nhà giúp việc trong nhà, sau này cũng lấy chồng.

Lần này không còn trong giai đoạn giáo dục bắt buộc, không ai quản lý được, họ đe dọa cô muốn gây rối thì đừng về nhà, ra ngoài tự sinh tự diệt. Lần này Hạ Dĩnh thực sự hết cách, may mắn là một người cô đã ra ngoài đi làm từ lâu liên hệ với cô, bảo cô đến thành phố nơi người cô ấy sống. Chỉ cần thành tích Hạ Dĩnh tốt, cô ấy sẵn sàng chu cấp cho Hạ Dĩnh học.

Người cô đó chỉ là người con gái nuôi của ông bà nội cô, hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng đó là cọng rơm duy nhất cô có thể nắm lấy.

16 tuổi, Hạ Dĩnh trải qua lần sinh nhật đầu tiên ở một thành phố khác.

Hạ Hân Vinh mua một bánh kem nhỏ, làm mấy món ăn, còn mời hai người bạn của Hạ Dĩnh đến nhà chúc mừng sinh nhật cho cô. Cô Vinh tặng Hạ Dĩnh một đôi giày làm quà sinh nhật, giày trắng, vừa vặn, là đôi giày tốt nhất, dễ chịu nhất cô từng mang.

Hạ Dĩnh thổi tắt nến.

Trước kia cô luôn tự hỏi, có phải cuộc đời của một người nào đó sinh ra đã định sẵn là đau khổ, cho dù cố gắng thế nào cũng vô ích.

Có lẽ cô làm nền cho hạnh phúc của bạn học xung quanh. Cô không có tư cách sở hữu ánh mặt trời, cũng không đợi được ánh trăng, cô chỉ là một ngọn nến. Tuy không sáng ngời nhưng cũng có ánh sáng.

Một người phụ nữ hơn 30 tuổi muốn chu cấp cho một học sinh trung học rất khó. Một người phụ nữ chưa có gia đình lập nghiệp nơi xa lạ, còn lại có gánh nặng thì lại càng khó. Cha mẹ ruột cô gái kia còn không cần, Hạ Hân Vinh không phải ruột thịt thì cần gì phải thế?

Hạ Hân Vinh quen biết mấy người đàn ông nhưng cuối cùng không có kết quả.

Hạ Dĩnh luôn cảm thấy bản thân liên lụy cô của mình quá nhiều, vì vậy cô luôn nỗ lực nâng cao bản thân.

Mấy năm nay cô cũng giúp người xung quanh, không cần người khác thấu hiểu và giúp đỡ. Nhưng ngày đó cô nói những lời hùng hổ, bạn bè cũng nhận ra có điều không ổn. Họ ngại tính cách của cô nên không thể an ủi trực tiếp, nếu không thì một tuần nay cũng không tìm cô tám chuyện.

Nhìn nhầm người, đám cưới không tổ chức được chưa nói mà còn vạ lây đến cô của mình. Là do cô không tốt, rõ ràng cô có thể làm tốt hơn.

Hạ Dĩnh ngồi trên xe rất lâu, cô biết tâm trạng mình không ổn nên quyết định quay về phòng trọ một mình.

Mới vừa mở đèn xe lên, cô đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó tầm 3 mét. Anh ta vẫn chưa đi, đã một tiếng đồng hồ rồi.

Hạ Dĩnh khá ngạc nhiên, lúc này cũng không có tâm trạng để hỏi, cô lái xe thẳng ra khỏi bãi đỗ. Xe ra đến bên ngoài, cô liếc nhìn kính chiếu hậu, người đàn ông vẫn còn đứng đó, nhìn theo hướng cô lái xe đi.

Hạ Dĩnh rất cảm kích, anh ta đứng đó nhưng không đến quấy rầy mình.

Mãi đến khi xe mất hút ở cổng, Hà Ức Triều mới thu hồi tầm mắt. Vừa rồi ở bãi đỗ xe, ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt cô, mái tóc đen rũ xuống, nước mắt rưng rưng, cố ý kiềm nén cảm xúc. Trên người cô có một cảm giác khó thuần phục, được ăn cả ngã về không, anh chỉ nhìn qua là không thể rời mắt, sẽ sinh lòng thương tiếc.

Nhưng cô hoàn toàn không cần, như ngọn lửa trên cánh đồng hoang vu, mạnh mẽ mà lại mong manh.

“Cô ấy muốn chia tay với cháu.” Hôm nay nhà họ Trần làm tiệc mừng thọ, cả đám họ hàng tụ tập chúc mừng, họ đang đợi cháu trai trưởng dẫn bạn gái đến chúc mừng.

Trần Uyên đến một mình, sắc mặt lúng túng, họ đã kinh ngạc, nghe anh nói xong càng bất ngờ. Những họ hàng này trước kia cũng cảm thấy hai người không hợp nhau, sẽ chia tay, nhưng không thể nào ngờ lại là do bên gái chủ động.

Trong nhận định của họ, Trần Uyên bỏ cô ta là chuyện quá bình thường.

Hạ Dĩnh chủ động chia tay? Thế thì quá vớ vẩn! Cô ta căn bản không tìm được người nào tốt hơn!

Trần Uyên bắt đầu lo Hạ Dĩnh không quay lại. Người lớn hai bên đã hòa giải, cho dù anh đã cho bậc thang, cô vẫn không động lòng. Hai người yêu nhau ba năm rất tốt, mới cầu hôn một tháng sao lại biến thành thế này?

Mặt Trần Văn Khôn khinh thường: “Vậy con đừng lãng phí thời gian, nhà chúng ta đâu phải không có cô ta thì không được? Con gái trẻ đẹp đầy ra kia.”

Cả bàn đều phụ họa, nói cuộc hôn nhân này vốn là Hạ Dĩnh đã trèo cao, còn không biết điều.

Nghe những người khác chê bai dìm cô, Trần Uyên lại không hề cao hứng.

Mười phút sau, anh lấy cớ có việc bận nên rời đi sớm.

Trần Văn Khôn nhìn theo bóng con trai rời đi, cau mày. Đã thành ra như thế, thằng con này còn quan tâm đến cô ta sao?

Con trai ruột thì không thể mặc kệ, ông rất hiểu điều này nên đã có chuẩn bị từ sớm. Nói cho cùng thì chẳng phải do Hạ Dĩnh cho rằng cô ta có công việc tốt, kiếm được nhiều tiền nên mới gây khó dễ Trần Uyên sao.

Chương 3

Chương 5

Bình luận về bài viết này